Tìm thêm: Bài viết số 2: a) Kể một câu chuyện về việc em giữ lời hứa với cha mẹ (người thân) Tiếng Việt lớp 3 Cha sẽ luôn ở bên con Giải vở bài tập bài Cha sẽ luôn ở bên con
1. Câu chuyện bắt đầu khi tôi còn là một đứa trẻ nghèo khó. Gia đình tôi chẳng đủ ăn. Mỗi khi có chút cơm trắng, Mẹ tôi thường nhường phần cơm trắng tinh cho tôi. Mẹ thường nói: “Ăn đi con. Mẹ không đói!”. 2. Mẹ tôi thường đi câu cá tại một khúc sông gần nhà
Diana, Roma và bé Oliver liên tục cần sự giúp đỡ của mẹ. Mẹ chăm chỉ chuẩn bị bữa tối và chăm sóc tất cả các con cùng một lúc. Diana, Roma và bố của
Câu chuyện đầy nước mắt về mẹ của Ronaldo, người đã chiến đấu đơn độc cả đời với số phận hẩm hiu phóng thích: 2022-10-16 1 đọc 8 giờ bay trên hành trình dài 2.516 km từ Torino tới Madeira có lẽ là khoảng thời gian lâu nhất tron
Trước đó, nữ doanh nhân còn còn bất ngờ chia sẻ bài văn xúc động của con gái gửi đến mẹ để kể về ước mơ của mình. Chuyện tình ái xoay quanh 3 nhân vật Phương Oanh – Shark Bình – bà Đào Lan Hương (vợ Shark Bình) vẫn đang là đề tài nóng hổi mỗi khi một trong ba
5tieDl0. Bao giờ cũng vậy, lòng mẹ luôn đủ sáng suốt để nhận thấy con mình đang bị người khác ức hiếp. Lúc đó tôi đã không kiềm chế được thốt lên tiếng "Me!”, đây là tiếng gọi mẹ đầu tiên từ khi tôi biết nói đến nay. Mẹ sững người, nhìn tôi thật lâu, sau đó đỏ mặt xấu bổ giống như một đứa trẻ, mấp máy miệng cười ngây ngô. Khuyết danh Ảnh minh họa Hai mươi ba năm trước, có một phụ nữ trẻ lưu lạc đến làng chúng tôi, mái tóc của cô búi gọn về phía sau, nhìn thấy ai cũng cười ngây ngây dại dại, lại còn không ngần ngại tiểu tiện trước mặt mọi người. Do vậy, cô thường bị nhiều phụ nữ khác trong làng nhổ nước bọt khinh rẻ, có người còn đuổi “cút ra xa!” mỗi khi gặp cô trên đường. Nhưng người phụ nữ này vẫn không chịu đi, vẫn cười ngây đại và lang thang khắp làng. Lúc đó, cha tôi đã 35 tuổi. Ong từng làm việc ở bãi khai thác đá và bị máy nghiền đá làm nát một cánh tay phải, vì nghèo nên mãi chưa lấy được vợ. Bà nội thấy cô dễ nhìn nên động lòng thương hại, quyết định đưa cô về làm vo cha, doi đuổi đi. Mặc dù cha không đồng ý, nhưng vì bà nội cứ mãi nài ép, nên ông đành chấp nhận. Kết quả là cha chẳng phải bỏ ra xu nào cũng kiếm được người về làm vợ. Khi mẹ sinh tôi ra, bà nội liền ôm lấy tôi, vui mừng móm mém nói “Con mẹ điên này đã sinh cho ta một đứa cháu đích tôn rồi!”. Tôi vừa chào đời, bà nội ằm ngay tôi đi và không bao giờ cho phép mẹ đến gần. Lúc nào mẹ cũng muốn bế tôi, nhiều lần mẹ ra sức cầu khẩn trước mặt bà nội “Cho con, cho con...”. Bà nội không thèm để mắt đến mẹ. Tôi nhỏ bé như thế, người chẳng khác gì cục thịt đỏ hỏn, nếu mẹ nhỡ tay đánh rơi tôi xuống đất thì sao? Suy cho cùng mẹ là một người điên. Mỗi khi mẹ cầu xin được bế tôi, bà nội đều trừng mắt răn đe “Cô đừng có bế cháu, tôi không giao nó cho cô đâu. Tôi mà phát hiện cô bế trộm nó thì tôi sẽ đánh cô chết. Nếu không đánh chết tôi cũng sẽ đuổi cô đi”. Mẹ nghe xong thì vẻ mặt hoảng hốt, lần nào cũng chỉ dám đứng nhìn tôi từ xa. Mặc cho ngực mẹ cương lên đau đớn, nhưng tôi không được bú nửa ngụm sữa mẹ, tôi lớn lên là nhờ bà nội bón cho từng thìa, từng thìa cháo. Bà nội nói, sữa mẹ “có bệnh điên”, nếu truyền sang cho tôi thì không tốt. Lúc đó, gia đình tôi vẫn ngụp lặn trong vũng lầy nghèo đói. Nhất là sau khi thêm mẹ và tôi, trong nhà thường bữa đói bữa no. Bà nội nhiều lần định đuổi mẹ đi, vì mẹ không những chỉ biết ăn bám mà còn thường gây chuyện rắc rối. Một hôm, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xới cho mẹ một bát đầy rồi nói “Con à, gia đình này nghèo quá, mẹ xin lỗi con. Con ăn xong bát cơm này rồi đi tìm một nhà nào đó giàu hơn mà sống, về sau đừng lại đây nữa, nhé!”. Mẹ vừa định và miếng cơm vào miệng, nghe “lệnh đuổi khách” của bà nội, miếng cơm nghẹn lại nơi cổ. Mẹ nhìn tôi đang năm gọn trong lòng bà nội, kêu lên một tiếng thảm thiết bằng những lời không rõ ràng “Đừng! Đừng!”. Bà nội nghiêm mặt, lớn tiếng quát “Điên như cô, quả nào nhân ấy, gieo nhân rồi cũng chẳng có quả ngọt mà ăn. Đi ngay! Có nghe rõ không?”. Nói xong, bà nội lấy ra một cây gậy sau cửa, gõ xuống đất “bộp, bộp”. Mẹ sợ hãi nhảy lên, kinh hoàng nhìn bà nội rồi chậm chạp cúi đầu xuống nhìn bát cơm trước mặt, nước mắt chứa chan. Dưới sự ép buộc của bà nội, mẹ bất ngờ có một hành động kỳ quặc mẹ lấy hơn nửa bát cơm san qua một chiếc bát không khác, sau đó run rẩy nhìn sang bà nội với ánh mắt tội nghiệp. Bà nội lặng đi, thì ra mẹ muốn nói rằng, mỗi bữa mẹ chỉ cần ăn một nửa bát cơm thôi, xin bà đừng đuổi. Trái tim bà dường như bị ai giằng xé, bà nội cũng là phụ nữ, thái độ cứng rắn kia của bà cũng chỉ là giả dối thôi. Bà ngoảnh vội sang nơi khác, nước mắt chảy tràn trên gương mặt già nua nhăn nheo, sau khi lau vội bà lại nghiêm mặt nói “Ăn nhanh, ăn nhanh lên, ăn rồi mà đi. Ở nhà này cô chỉ có chết đói thôi”. Mẹ dường như tuyệt vọng, lễnh tễnh dò ra cửa, nhưng tần ngần mãi không chịu đi. Bà nội cứng rắn nói “Thôi cô đi đi, đừng nên quay lại. Thiên hạ có nhiều người rất giàu!”. Mẹ bất chợt quay trở lại, hai tay giơ ra phía bà, thì ra me muốn bế lấy tôi. Bà nội do dự một lúc, nhưng vẫn giao tôi cho mẹ. Lần mãn nguyện. Bà nội lại như đứng trước kẻ thù, hai tay giằng lấy tôi, cứ sợ cơn điên của mẹ lại nổi lên, sẽ vứt tôi vào giỏ rác. Mẹ bế tôi chưa đầy 3 phút, bà nội bèn vội vàng giăng lấy tôi lại, sau đó quày quả vào phòng rồi đóng cửa lại. Khi bắt đầu hiểu chuyện, tôi mới phát hiện, trừ tôi ra những đứa trẻ cùng trang lứa khác đều có mẹ. Tôi hỏi cha, hỏi bà nội, cả hai đều bảo mẹ tôi đã chết. Nhưng bọn trẻ lại nói với tôi rằng “Mẹ cậu là một người điên, bị bà nội đuổi đi rồi!”. Tôi tìm bà nội, cứ bắt bà phải trả mẹ cho tôi, còn chửi bà là “Bà nội độc ác”, thậm chí hất đổ bát cơm bà dọn cho tôi xuống đất. Lúc đó, tôi hoàn toàn không có khái niệm về “người điên”, chỉ biết là tôi rất nhớ mẹ. Không ngờ, năm tôi lên 6, mẹ ra đi 5 năm lại đột ngột quay về. Hôm đó, mấy đứa bạn chạy như bay đến báo tin “Tiểu Thụ, đi xem nhanh lên, mẹ cậu về đấy, bà mẹ điên của cậu đã về rồi”. Tôi vui mừng xoắn xuýt, vội vàng chạy ra ngoài, cha và bà nội cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi gặp được mẹ kể từ khi tôi biết suy nghĩ. Mẹ vẫn mặc bộ quần áo ránh nát, trên đầu còn cài cành hoa dại màu vàng, không biết đã rúc ở bụi cây nào ngủ qua đêm. Mẹ không dám vào, đứng trước nhà tôi, trong tay cầm một quả bóng bay bẩn thỉu. Khi tôi và lũ bạn đứng trước mặt mẹ, bà vội vàng tìm con mình. Cuối cùng bà chăm chăm nhìn vào tôi, miệng lắp bắp gọi “Tiểu Thụ... bóng bóng.. Mẹ đứng lên, giơ quả bóng bay ra, dúi vào tay tôi. Tôi lấy hết sức lùi lại phía sau. Tôi thất vọng vô cùng, không ngờ người mẹ tôi ngày đêm mong nhớ kia lại có bộ dạng như vậy. Một cậu bạn đứng bên cạnh còn dọa “Tiểu Thụ, bây giờ cậu biết người điên là gì rồi chứ. Giống như mẹ cậu vậy đó!”. Tôi tức giận nói với nó “Bà ta là mẹ cậu! Mẹ cậu mới là người điên, mẹ cậu mới là người như vậy!”. Tôi quay đầu chạy một mạch, tôi không cần đến bà mẹ điên này. Bà nội và cha dân mẹ vào nhà, vì sau khi bà nội duỗi mẹ, lương tâm bà nhiều lần ray rứt, ngày tháng qua đi, lòng bà vẫn không sao nguôi ngoại, do đó bà chủ động giữ mẹ tôi lại, còn tôi cảm thấy không vui, bởi vì mẹ đã làm tôi thật mất mặt. Tôi chẳng hề nhìn mẹ một cách thân thiện, chưa chủ động nói chuyện với mẹ lần nào, càng chưa bao giờ gọi một tiếng “Mẹ!”. Trong nhà không thể nuôi không mẹ, bà nội quyết định dạy mẹ làm một số việc vặt. Khi ra đồng, bà nội thường dẫn mẹ đi “thực tập”, hễ nói không nghe là đánh ngay. Một thời gian sau, bà nội bảo mẹ đi lấy rau heo một mình. Chẳng ngờ, chỉ trong vòng nửa tiếng mẹ đã cắt đầy 2 sọt rau đầy. Bà nội vừa xem, hoảng hồn, rau mẹ cắt toàn là mạ non ruộng nhà người ta mới cấy. Bà nội vừa giận vừa bực, chửi mắng mẹ. “Con điên này ngay cả rau và lúa cũng chẳng biết phân biệt cho nên hồn..”. Khi bà nội đang nghĩ nên xử lý thế nào thì chủ ruộng đến, nói là do bà nội cố ý dạy mẹ làm vậy. Bà nội càng bực, trước mặt người ta lấy một cây roi dài quất tới tấp lên lưng mẹ, vừa đánh vừa nói “Đánh chết con mẹ điên này, mày cút đâu cho khuất mắt tao ngay...”. Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết thế nào là đau đớn, mẹ nhảy lên tránh những đòn roi của bà, miệng kêu thảm thiết “Đừng, đừng…”. Cuối cùng, người ta thấy chẳng còn cách nào khác, bèn nói “Thôi bỏ đi, chúng tôi không bắt đền nữa. Nhớ quản lý mụ ta cho chặt vào...”. Sau trận đòn này, mẹ nằm trên đất khóc thút thít. Tôi nói độc ác “Rau với lúa mà cũng phân biệt không xong, đúng là đồ con lợn!”. Vừa dứt lời, tôi ăn ngay một bạt tai, bà nội đánh tôi, sau đó bà trừng mắt măng tôi “Đỗ súc sinh, sao mày dám nói vậy? Dù gì thì bà ta cũng là mẹ của mày chứ!”. Tôi gân cổ cãi “Con không có bà mẹ điên như thế!”. “Hừ, mày thật càng ngày càng quá đáng. Xem tạo có dám đánh mày không!” - Bà nội lại giơ bàn tay lên, lúc này mẹ như lò xo bật dậy, chắn giữa tôi và bà nội, mẹ tự chỉ lên đầu mình, kêu “Đánh tôi, đánh tôi đi”. Tôi đã hiểu, mẹ bảo bà đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà giơ trên không trung rồi buông thõng xuống, miệng lẩm bẩm “Bà mẹ điên này, trong lòng cũng biết yêu con của mình đấy chứ!”. Tôi đi học không lâu, cha tôi tìm được việc làm bảo vệ hồ cá cho thôn bên cạnh, mỗi tháng kiếm được năm mươi đồng. Mẹ vẫn đi làm với bà nội, chủ yếu là lấy rau heo, nhưng về sau mẹ chẳng bao giờ lặp lại lỗi lầm cũ. Còn nhớ một ngày mùa đông năm tôi học lớp 3, trời đang quang đăng bỗng kéo mây đổ mưa như trút. Bà nội bảo mẹ đến trường đưa ô cho tôi. Khi đến nơi thì cả người mẹ ướt như chuột lột, bà đứng bên cửa sổ phòng học nhìn tôi cười ngây dại, miệng nhấp nháy “Thụ... ô đây..”. Mấy người bạn tôi cười châm chọc, lòng tôi như lửa đốt, nghiến răng nghiến lợi nhìn mẹ, bực mình vì bà làm tôi mất mặt. Khi đứa cầm đầu lũ bạn quậy phá là Gia Hỷ đang há miệng ra châm chọc, tôi liền chộp lấy hộp đựng bút trước mặt ném mạnh vào nó, nhưng nó tránh được rồi xông lên phía trước đè vào cổ tôi, hai chúng tôi lao vào đánh nhau. Tôi nhỏ con, không phải là đi thủ của nó nên bị nó đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe ở bên ngoài lớp vang lên một tiếng “Oái”, mẹ giống như một nữ đại hiệp bay đến, túm chặt lấy nó, lôi xềnh xệch ra khỏi lớp học. Tôi từng nghe nói người điên rất mạnh, thật đúng là như thế. Hai tay mẹ nhấc bổng nó lên không trung, nó khóc lóc, hai cái chân ngắn tũn mập ú quẫy quây loạn xạ. Mẹ chẳng thèm để ý, vứt nó vào trong hố nước trước cổng trường. Sau đó mẹ ra về cứ như không có chuyện gì xảy ra. Mẹ đã vì tôi gây ra họa lớn, thế mà bà vẫn như chẳng có chuyện gì. Trước mặt tôi, mẹ lấy lại bộ dạng hồ hởi để làm tôi vui. Tôi hiểu đây chính là biểu hiện của tình mẫu tử dù là một biểu hiện không rõ ràng. Bao giờ cũng vậy, lòng mẹ luôn đủ sáng suốt để nhận thấy con mình đang bị người khác ức hiếp. Lúc đó tôi đã không kiềm chế được thốt lên tiếng “Mẹ!”, đây là tiếng gọi mẹ đầu tiên từ khi tôi biết nói đến nay. Mẹ sững người, nhìn tôi thật lâu, sau đó đỏ mặt xấu hổ giống như một đứa trẻ, mấp máy miệng cười ngây ngô. Hôm đó, hai mẹ con tôi lần đầu tiên đi chung ô về nhà. Tôi kể cho bà nội nghe mọi chuyện, bà nội sợ đến mức ngã lăn ra ghế, vội vàng cho người gọi cha về. Cha vừa vào đến cổng, một đám người mang dao mang gậy đã xông đến nhà tôi, chẳng cần phân biệt phải trái, đập phá tan đồ đạc trong nhà. Họ là người do nhà Gia Hy bảo đến, cha nó hằm hằm chỉ vào mặt cha tôi nói “Con trai tạo sơ đến mức phát điên, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện. Nếu không đưa đủ một nghìn đồng tiền viện phí thì... tạo cho cả nhà mày ra tro”. 1000 đồng? Mỗi tháng cha chỉ kiếm được 50 đồng Trông thấy nhà bên kia đằng đằng sát khí, mắt cha đỏ ngầu, cha nhìn mẹ bằng ánh mắt nảy lửa rồi nhanh t cởi thắt lưng da ra, vụt tới tấp lên mặt mẹ. Hết cái này đến cái khác, mẹ giống như con chuột chúi nhủi chạy trốn, bị dồn vào bước cùng, không còn nơi trốn chạy nữa, tiếng gào thê thảm của mẹ hòa cùng tiếng roi da vun vút của cha khiến cả đời này tôi không thể nào quên. Cuối cùng trưởng thôn phải xông đến nắm chặt chiếc thắt lưng trên tay cha. Kết quả hòa giải là hai bên đều có tổn thất, chẳng ai nợ nần gì ai nữa. Ai còn tiếp tục gây chuyện sẽ bắt người đó! Sau khi đám người đi rồi, cha nhìn những mảnh vỡ văng đầy khắp nhà, rồi nhìn mẹ với người đầy thương tích, cha chợt ôm mẹ vào lòng khóc nức nở, nói “Me nó ơi, không phải tôi muốn đánh bà, tôi không muốn đánh bà tí nào, việc này không trách được tôi, chỉ trách nhà mình nghèo không có tiền đền người ta”. Cha lại nhìn tôi nói “Thụ con, con nhất định phải học thật giỏi để thi vào đại học. Nếu không, cả đời chúng ta sẽ bị người khác ức hiếp!”. Tôi gật đầu trong nước mắt. Mùa hè năm 2000, tôi đã thi đỗ vào trường trung học với thành tích xuất sắc. Bà nội do vất vả nhiều năm nên lặng lẽ qua đời, cuộc sống gia đình ngày càng khó khăn hơn. Nhà nước liệt nhà tôi vào gia đình đặc biệt khó khăn, mỗi tháng trợ cấp 40 đồng, miễn toàn bộ học phí, như thế tôi mới có thể tiếp tục học hành đến nơi đến chốn được. Do việc học ngày càng căng thẳng, tôi rất ít khi về nhà. Cha vẫn đi làm thuê với 50 đồng lương mỗi tháng, việc đưa thức ăn cho tôi được giao cả cho mẹ. Cha nhờ thím bèn nhà giúp làm thức ăn mặn, sau đó đưa mẹ đem đến cho tôi. 20 ki-lô-mét đường núi khúc khuỷu me thuộc nằm lòng, trời mưa cũng như trời nắng. Thật là kỳ diệu, thường những việc làm cho con trai mẹ chẳng hồ diễn chút nào. Ngoài tình mẹ, tôi không biết hiện tượng này y học nên giải thích là gì. Ngày 27-4-2003 là một ngày Chủ nhật, mẹ lại đến, không những chỉ để đem thức ăn cho tôi mà còn đem cho tôi mười mấy quả đào. Tôi cầm một quả lên, cắn một miếng, cười hỏi “Ngọt quá, mẹ lấy ở đâu ra thế?”. Mẹ bảo “Mẹ... mẹ hái đấy...”. Chẳng ngờ mẹ cũng còn biết hái đào, tôi khen “Mẹ, càng ngày mẹ càng giỏi đấy!”. Mẹ cười thật vui sướng. Trước khi mẹ về, như thường lệ tôi dặn dò mẹ cẩn thận, mẹ ậm ừ đáp lại. Tiễn mẹ xong, tôi lại lao vào ôn tập kỳ thi trung học cuối cùng. Ngày hôm sau, khi tôi đang lên lớp, thím nhà hàng xóm bất ngờ chạy đến trường nhờ giáo viên gọi tôi ra. Thím hỏi mẹ tôi có đưa thức ăn đến cho tôi không, tôi nói mẹ đã đưa đến và cũng đã về rồi. Thím nói “Chưa, mẹ cháu chưa về đến nhà”. Tim tôi thắt lại, mẹ sẽ không lạc đường chứ? Con đường này mẹ đã đi quen ba năm rồi, chắc chắn khó lạc. Thím hỏi “Mẹ cháu chẳng nói gì sao?”. Tôi nói không, mẹ chỉ đưa cháu mấy quả đào dại thôi. Thím vỗ tay đánh bốp “Thôi rồi, có thể là ở chỗ mấy cây đào dại”. Thím bảo tôi xin nghỉ phép, chúng tôi đi men theo đường núi để tìm, đường về nhà quả có mấy cây đào dại, trên cây lủng lẳng quả, do mọc men sườn núi nên mấy quả đào vẫn còn đó. Chúng tôi phát hiện cây đào nọ có một cành bị gãy, dưới cây là một vực sâu thăm thẳm. Thím nhìn tôi nói “Chúng ta xuống dưới xem sao!”. Tôi bảo “Thím đừng dọa con sợ...” bà thím không nói gì, kéo tay tôi đi xuống hẻm núi... Mẹ nằm lặng yên dưới hốc đá, xung quanh là những quả đào rơi tung toé, trong tay vẫn còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã đặc lại thành một màu đen. Tôi đau xót như muối xát trong lòng, ôm chặt lây mẹ, gào to “Mẹ ơi, mẹ ơi, con hối hận vì đã nói đào ngọt, con đã khiến mẹ phải chết tức tưởi như thế này... Mẹ ơi, mẹ sống mà chưa được hưởng sung sướng ngày nào...”. Tôi áp đầu lên gương mặt lạnh ngắt của mẹ, nước mắt thấm đẫm những viên đá xung quanh... Ngày 7-8-2003, một trăm ngày sau khi mẹ mất, tờ thông báo trúng tuyển của đại học Hồ Bắc đã đi qua con đường mẹ tôi đã đi, vượt mấy cây đào dại đó, xuyên qua cánh đồng trước làng, dừng chân ở cổng nhà tôi. Tôi đem tờ giấy báo muộn màng đến trước phần mộ mẹ “Mẹ, con mẹ đã có tương lai rồi, mẹ nghe thấy không? Mẹ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!”.
Câu chuyện Người mẹ và Thần Chết Người mẹ và Thần Chết là câu chuyện trích trong Tiếng Việt lớp 3, cho thấy tình yêu vĩ đại và vô điều kiện của người mẹ, sẵn sàng hi sinh tất cả vì con. 1. Bà mẹ chạy ra ngoài, hớt hải gọi con. Suốt mấy đêm ròng [1] thức trông con ốm, bà vừa thiếp đi [2] một lúc, Thần Chết đã bắt nó đi. Thần Đêm Tối đóng giả một bà cụ mặc áo choàng đen, bảo bà – Thần Chết chạy nhanh hơn gió và chẳng bao giờ trả lại những người đã cướp đi đâu. Bà mẹ khẩn khoản [3] cầu xin Thần chỉ đường cho mình đuổi theo Thần Chết. Thần Đêm Tối chỉ đường cho bà. 2. Đến một ngã ba đường, bà mẹ không biết phải đi lối nào. Nơi đó có một bụi gai băng tuyết bám đầy. Bụi gai bảo – Tôi sẽ chỉ đường cho bà, nếu bà ủ ấm tôi. Bà mẹ ôm ghì bụi gai vào lòng để sưởi ấm nó. Gai đâm vào da thịt bà, máu nhỏ xuống từng giọt đậm. Bụi gai đâm chồi, nảy lộc và nở hoa ngay giữa mùa đông buốt giá. Bụi gai chỉ đường cho bà. 3. Bà đến một hồ lớn. Không có một bóng thuyền. Nước hồ quá sâu. Nhưng bà nhất định vượt qua hồ để tìm con. Hồ bảo – Tôi sẽ giúp bà, nhưng bà phải cho tôi đôi mắt. Hãy khóc đi, cho đến khi đôi mắt rơi xuống! Bà mẹ khóc, nước mắt tuôn rơi lã chã [4], đến nỗi đôi mắt theo dòng lệ xuống hồ, hóa thành hai hòn ngọc. Thế là bà được đưa đến nơi ở lạnh lẽo của Thần Chết. 4. Thấy bà, Thần Chết ngạc nhiên, hỏi – Làm sao ngươi có thể tìm đến tận nơi đây? Bà mẹ trả lời – Vì tôi là mẹ. Hãy trả con cho tôi! Câu chuyện Người mẹ và Thần Chết – Truyện cổ Andersen Nguồn Tiếng Việt lớp 3, tập 1, trang 29, NXB Giáo dục Việt Nam – 2020 – – Giải thích từ khó trong truyện Mấy đêm ròng mấy đêm liền. Thiếp đi lả đi hoặc chợp mắt ngủ do quá mệt. Khẩn khoản cố nói để người khác đồng ý với yêu cầu của mình. Lã chã mồ hôi, nước mắt chảy nhiều và kéo dài. Giới thiệu câu chuyện Người mẹ và Thần Chết Câu chuyện này được lược dịch từ truyện “The story of a mother” của nhà văn Đan Mạch Andersen, được dịch giả Nguyễn Văn Hải – Vũ Minh Toàn dịch, in trong bộ “Truyện cổ Anđecxen”, tập 2, NXB Đà Nẵng – 1986. Bạn có thể đọc bản dịch đầy đủ TẠI ĐÂY! Truyện được trích nguồn từ sách Tiếng Việt lớp 3, tập 1, trang 29, NXB Giáo dục Việt Nam – 2020. Nội dung ca ngợi tình yêu thương và đức hy sinh vô bờ bến của người mẹ dành cho đứa con thơ bị thần Chết đưa đi. Thử thách trong câu chuyện Người mẹ Kể lại vắn tắt chuyện xảy ra ở đoạn 1. Người mẹ đã làm gì để bụi gai chỉ đường cho bà ? Người mẹ đã làm gì để hồ nước chỉ đường cho bà ? Khoanh tròn khi chọn ý đúng nhất để nói lên nội dung câu chuyện Người mẹ rất dũng cảm. Người mẹ không sợ Thần Chết. Người mẹ có thể hi sinh tất cả vì con. Truyện cổ tích Truyện cổ tích Việt Nam và thế giới chọn lọc Ngoài câu chuyện Người mẹ và Thần Chết kể trên, còn giới thiệu đến các bạn những câu chuyện cổ tích Việt Nam và thế giới hấp dẫn được sưu tầm và chọn lọc kỹ lưỡng. Qua đó giúp các bạn nhỏ rút ra được những bài học ý nghĩa cho bản thân cũng như có những giờ phút thư giãn thú vị khi được hòa mình trong thế giới của các câu chuyện cổ tích.
Sau khi hái nấm và xào cùng mướp ăn, cả gia đình ba người tại Tây Ninh phải nhập viện do ngộ độc, trong đó một người đã chết. Cả gia đình ba người tại Tây Ninh bị ngộ độc sau khi ăn nấm xào với mướp - Ảnh Bệnh viện cung cấpNgày 8-6, Bệnh viện Chợ Rẫy cho biết ngày 6-6 đã tiếp nhận và điều trị cho gia đình ba người gồm cha, mẹ và con gái 17 tuổi ở Tây Ninh bị ngộ độc tiếc, do tình trạng quá nặng nên người cha đã chết. TS Nguyễn Thị Thủy Ngân - phó trưởng khoa bệnh nhiệt đới Bệnh viện Chợ Rẫy - cho biết trước khi nhập viện, gia đình bệnh nhân đã đi hái nấm về xào với mướp chồng ăn khoảng nửa phần nấm, người vợ và con gái ăn phần còn khi ăn xong từ 8 - 12 tiếng, cả ba đều có dấu hiệu nôn ói, tiêu lỏng ngày càng nặng hơn nên được cấp cứu tại bệnh viện địa phương trước khi chuyển lên Bệnh viện Chợ Rẫy quá trình chuyển viện, người chồng bị khó thở, suy hô hấp, được đặt nội khí quản, bóp bóng, tuy nhiên do tình trạng nặng đã tử vong tại khoa cấp cứu Bệnh viện Chợ Rẫy. Người vợ và con gái được chuyển lên khoa bệnh nhiệt đới trong tình trạng suy gan cấp, men gan tăng rất cao kèm theo rối loạn đông hai ngày điều trị, người con gái 17 tuổi đã cải thiện nhưng phải theo dõi thêm chức năng gan và rối loạn đông vợ vẫn nguy kịch, rối loạn chức năng gan diễn tiến xấu. Bệnh nhân được điều trị tích cực với lọc máu nhưng có nguy cơ nặng nề hơn, tiên lượng khó qua khỏi. Bác sĩ Ngân cho hay gia đình này nghi ngờ ngộ độc nấm nhưng ngộ độc nấm gì và độc tố ra sao chưa thể khẳng định đình thường xuyên có thói quen đi hái nấm. Khi mùa mưa đến, đây là lần thứ hai gia đình hái nấm về ăn, lần trước cả gia đình ăn nhưng không bị gì. Ngộ độc nấm có thể gây ra ở nhiều cơ quan khác nhauBác sĩ Ngân khuyến cáo đối với nấm hoang dã nên cẩn trọng có thể ăn nhầm nấm độc. Các nấm độc rất đa dạng độc tố, ảnh hưởng đến cơ quan khác nhau, nhiều trường hợp bị ảo giác, suy thận, rối loạn chức năng gan…Các tình trạng nhiễm độc sau khi ăn nấm khởi phát nhanh trong vòng vài tiếng đầu nhưng cũng có trường hợp sau 8 - 12 tiếng. Người dân không nên chủ quan, khi có triệu chứng tiêu hóa có thể theo dõi tại nhà, tuy nhiên nếu có triệu chứng vài giờ đầu nên đến các trung tâm y tế. Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0 Chuyển sao tặng cho thành viên x1 x5 x10 Hoặc nhập số sao
Người mẹ mù một mắt “Mẹ của tôi chỉ có một mắt. Khi tôi lớn lên, tôi ghét nó nên tôi cũng ghét cả bà. Mỗi khi đến lớp, đám bạn đều nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, chúng nhìn chằm chằm, bàn tán rồi hất mặt đi với sự ghê tởm. Ở nhà, mẹ tôi vất vả từ sớm đến khuya để làm 2 công việc một lúc nuôi tôi ăn học, còn tôi thì luôn luôn xấu hổ vì người đó là mẹ tôi, tôi chỉ ước rằng bà ta chết ngay đi để tôi không còn nhìn thấy bà lần mẹ đến trường để thăm tôi, tôi chỉ muốn độn thổ trốn xuống dưới đất. Tôi căm hận người phụ nữ đã làm tôi xấu hổ trước mặt bạn bè, thậm chí, tôi từng nói thẳng là tôi muốn bà chết quách đi. Tôi hoàn toàn không quan tâm gì đến bà tôi lớn lên, tôi làm bất cứ thứ gì mà tôi có thể thoát khỏi mẹ tôi. Tôi học hành chăm chỉ cật lực để đi du học rồi kiếm được công việc làm ở nước ngoài để tôi khỏi phải gặp mặt bà nữa. Tôi kết hôn và gây dựng gia đình mới cho riêng mình. Tôi bắt đầu bận rộn với mọi thứ việc từ gia đình, công sở đến chăm sóc những đứa trẻ. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không còn người mẹ nào trên đời này toàn bất ngờ, một ngày kia mẹ tôi đến thăm tôi. Cái mắt ghê tởm năm xưa làm tôi ám ảnh và những đứa trẻ sợ khóc thét. Tôi vô cùng giận dữ vì sự có mặt không trông đợi này và cấm bà vĩnh viễn không được quay trở lại nhà tôi nữa. Tôi la hét và chửi bới vào mặt bà, nhưng bà lặng lẽ rời đi không nói một lời nọ, bạn bè trường cấp ba mời tôi quay trở về họp lớp sau nhiều năm. Dù ghét mẹ thế nào, tôi cũng không thể ngăn mình dừng lại bên cái nhà rách nát tạm bợ năm xưa tôi từng sinh sống. Những người hàng xóm nói với tôi rằng mẹ tôi đã qua đời và để lại cho tôi… một bức thưCon của mẹ yêu dấuMẹ phải xin lỗi con về việc sang thăm nhà con một cách đường đột và làm mấy đứa trẻ sợ hãi, mẹ yêu chúng lắm. Từ sâu trong tim, mẹ thật lòng xin lỗi vì đã làm con bị mọi người cười chê kể từ ngày con lớn biết rằng một ngày nào đó con sẽ trở về nhưng có lẽ, lúc ấy mẹ không còn trên đời này nữa, vì vậy, mẹ phải nói cho con nghe sự thật này… Khi con còn nhỏ, con yêu dấu của mẹ, con bị tai nạn và mất đi một mắt. Mẹ sững sờ với ý nghĩ rằng con của mẹ sẽ lớn lên như thế nào với một mắt bị mù. Mẹ muốn con được nhìn thấy thế giới ngoài kia đẹp như thế nào, mẹ muốn con được sống trọn vẹn như những đứa trẻ khác . Vì thế, mẹ đã bán tất cả để phẫu thuật mắt của mình cho yêu dấu của mẹ, mẹ sẽ luôn có con và yêu con mãi trong trái tim của mẹ. Mẹ chưa bao giờ hối tiếc về quyết định của mình và mẹ cảm thấy yên lòng khi con bước vào đời để có một cuộc sống hoàn toàn trọn vẹn mà con xứng của con.”
Giới Thiệu Truyện Ngắn “Người Mẹ Điên” Tác giả Nguyễn Nga Thể loại Truyện ngắn Đánh giá Câu chuyện nhận được gần 500 đánh giá với sao của bạn đọc trên Google Play. Chủ đề Câu chuyện thuộc đề tài tình cảm gia đình, đặc biệt đó là tình mẫu tử. Tóm tắt truyện Số phận của một người phụ nữ bị tâm thần, bị nhiều người dân xa lánh với nghi án “bắt cóc trẻ em” mang ra bờ sông dìm chết. Một cô gái trẻ muốn bán đi chính đứa con ruột của mình, vì túng quẫn và vì hận người yêu sở khanhcha đứa bé. Cả hai người phụ nữ ấy cùng gặp nhau một điểm chung là làm mẹ. Và liệu định mệnh nào sẽ giúp họ thức tỉnh khỏi những u mê, mù quáng và bệnh tình của mình!? Câu chuyện Người mẹ điên thức tỉnh tình cảm mẫu tử trong mỗi người phụ nữ. Ngoài truyện ngắn Người mẹ điên của Nguyễn Nga, các bạn có thể tìm đọc truyện ngắn tình yêu hay, ý nghĩa. Tiểu thuyết ngôn tình ma yêu người Hẹn anh lúc nửa đêm Truyện tiểu thuyết xuyên không đến hiện đại Bà già đến từ âm phủ Nhiều câu chuyện cuộc sống ý nghĩa cực ngắn trên Blog của Nguyễn Nga. Trích đoạn từ truyện ngắn “Người mẹ điên” “Chiều nay, thằng bé sốt hầm hập, khóc re ré trong phòng. Thừa phết mạnh vào mông nó, quát súc sinh. Mày làm khổ tao vừa thôi. Thằng cha mày làm khổ tao chưa đủ sao?-Nó sắp chết rồi, làm đám ma cho nó tiếng người phụ nữ vọng vào. Thừa ngó ra cửa, bà điên cười ha hả. Người đàn bà dở người hay đi lang thang quanh làng, thường nhặt rác rến bỏ vào miệng. Quanh người bà đeo những tờ tiền âm phủ lõng thõng xuống dưới nào nó chết, đưa đây tao đi chôn bà như tiếng loài sói tru tréo lên khi gọi bầy. Thừa nhìn bà sợ hãi, mặt đanh điên. Bà cút điên vừa nhảy lò cò, vừa cười ngặt nghẽo. Bà xé những tờ tiền âm phủ trên người, ném vung vãi về phía Thừa và mất hút sau cánh cửa. Thằng bé đã thôi khóc, chỉ còn rên ư ử như con cún nhỏ. Người nó co quắp lại, giần giật từng hồi. Vừa đặt tay lên trán con, mặt cô thoáng lo lắng. Nó nóng như hòn than. Thừa nhớ lại lời người đàn bà điên. Cô sợ hãi, vội lật đật cởi áo con ra, lấy khăn ướt đắp lên trán và lau mát liên tục. Thừa luôn miệng lẩm bẩm “Mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi…”. Mẫu đọc thử truyện ngắn có tựa Người mẹ điên của tác giả Nguyễn Nga, phiên bản epubebook tại đây. Đọc Người mẹ điên Nguyễn Nga để hiểu hơn về tình cảm mẫu tử, đặc biệt bài học cho các cô gái làm mẹ đơn thân. Ngoài chuyện Người mẹ điên, bạn đọc tìm thêm chuyện cuộc sống như Gã keo kiệt, Trở về, Món nợ…
câu chuyện người mẹ